Không ít tổ chức công chứng phản đối việc công chứng những hành động từ chối nhận di sản thừa kế hoặc tặng/giao dịch bất động sản cho những người từ 15 đến dưới 18 tuổi. Nguyên nhân phổ biến là lo ngại về tác động tiêu cực của các giao dịch này đối với trẻ em. Liệu sự từ chối này có tính hợp lý, hay chỉ đơn thuần là lo ngại về rủi ro pháp lý trong quá trình thực hiện hành nghề.
- Phương án nào dành cho hợp đồng đặt cọc khi sửa Luật Kinh doanh bất động sản?
- Đặc biệt lưu ý những điều sau đây nếu ‘bỏ phố về quê’ làm homestay, farmstay
Để một thỏa thuận dân sự, như một giao dịch mua bán hay chuyển nhượng trở nên hợp lệ, một trong những điều kiện cần thiết là các bên liên quan phải đáp ứng được các yêu cầu năng lực cần thiết cho giao dịch đó. Hệ thống pháp luật phân chia năng lực thành hai loại chính: năng lực pháp luật và năng lực hành vi. Trong đó, năng lực pháp luật là khả năng nắm giữ, thụ hưởng và chuyển giao quyền lợi, và về nguyên tắc không bị hạn chế và áp dụng đồng đều đối với tất cả mọi người, trừ khi có quy định khác theo luật. Tuy nhiên, năng lực hành vi là khả năng thực hiện các hành động trong các giao dịch dân sự, và điều này có thể khác nhau giữa các cá nhân, phụ thuộc vào các yếu tố như tuổi tác hay tình trạng tinh thần.
Một cách ví đơn giản, năng lực pháp luật đề cập đến quyền của mỗi người, trong khi năng lực hành vi là cách sử dụng những quyền lợi đó. Ví dụ, một đứa trẻ 6 tuổi hoặc một người bị bệnh tâm thần có thể sở hữu một ngôi nhà (năng lực pháp luật). Tuy nhiên, đứa trẻ không có khả năng hiểu về giao dịch mua bán nhà đất như người trưởng thành, và người bị bệnh tâm thần không thể tự suy xét và đánh giá như một người bình thường. Do đó, họ không thể thực hiện mua bán nhà ở một cách tự chủ.
Đối với những chủ thể đặc biệt như đứa trẻ 6 tuổi hoặc người bị tâm thần, để bảo vệ quyền lợi của họ, hệ thống pháp luật đã thiết lập các cơ chế giám sát và hỗ trợ trong việc thực hiện các giao dịch dân sự. Các cơ chế này có thể thay đổi tùy thuộc vào đặc điểm cụ thể của từng đối tượng cần được bảo vệ.